Nhóm 4

Thu Trang – Ngọc Trâm
Sự hi sinh của họ được tác giả khắc họa trong văn tế là:
*Cảm kích trc sự hi sinh cao đẹp của những người nghĩa binh:
-Bài văn mở đầu bằng lời than quen thuộc “Hỡi ôi!”, tiếp theo xen
giữa những dòng hồi tưởng về cuộc đời,chiến công của ng nghĩa sĩ “khá thg thay, ôi, ôi thôi thôi, thg thay” nối nhau cất lên thành 1 tiếng khóc mỗi lúc 1 thêm thống thiết ->Tiếng khóc chứa đựng nỗi niềm tâm sự của n.thơ
-Phần lung khởi:
+ NĐC đã đối chiếu” súng giặc”-“lòng dân” , “đất rền”-“trời tỏ”
+ So sánh “ 10 năm công vỡ ruộng”vs “ 1 trận nghĩa binh đánh Tây” để khẳng định tấm lòng,công lao của người nghĩa sĩ.
-Phần thích thực,ai vãn nhà thơ vừa khóc thương vừa ca ngợi,tri ân bằng tất cả sự mến yêu,niềm ngưỡng mộ và trân trọng.
+ Viết về hoàn cảnh của ng nghĩa sĩ tác giả như vt về những người thân yêu của mk “cui cút làm ăn; toan lo nghèo khó”
+ Kể về chiến công của họ:”đạp rào lướt tới,coi giặc cx như ko;xô cửa xông vào,liều mk chẳng có” nhà thơ hào hứng như kể về chiến công của mk.
-Khi ns tới giây phút hi sinh của ng nghĩa sĩ lòng nhà thơ như thắt lại,nghẹn ngào.Ông đã phát hiện ra họ có quan niệm tiến bộ,ng nghĩa sĩ chiến đấu là để bảo vệ “tấc đất ngọn rau ơn chúa,tài bồi cho nc nhà ta”.Họ tâm niệm “ chết vinh còn hơn sống nhục” và nếu có hi sinh cx ko đòi hỏi sự ghi nhớ của ng đời.
->Càng ca ngợi họ nhà thơ càng tự nhủ noi gương ng chiến binh,tiếp tục sống và chiến đấu trên con đg mà họ đã chọn ( câu 22+23+29).Khóc thg cho những người nghĩa sĩ Cần Giuộc,NĐC đã bày tỏ 1 tấm lòng yêu nc thiết tha,căm thù giặc cháy bỏng.
-Tác giả ca ngợi công đức của họ:làm tròn trách nhiệm,sứ mệnh,hoàn thành nợ vs đời vs nc nên “danh thơm đồn 6 tỉnh chúng đều khen”, “tiếng ngay trải muôn đời ai cx mộ” -> Những ng nghĩa binh đã làm nên đất nc,làm nên lịch sử.
=>Qua bài văn tế, tác giả bộc lộ niềm tự hào về tinh thần yêu nc,khí phách quả cảm của ng nghĩa sĩ Cần Giuộc;đồng thời bày tỏ niềm cảm phục và xót thg sâu sắc đối vs họ.
nguon VI OLET