Trường tiểu học trường xuân 2.
NHỚ LẠI MÙA XUÂN.
Cứ hàng năm, khi những tờ lịch của tháng năm rơi đi và những ngày tháng sắp đến cùng với cái se lạnh của gió bất là lòng tôi trổi dậy một nổi bân khuân khó tả, lại một hình ảnh xa xưa bất đầu sống lại trong lòng tôi.
Mùa xuân năm ấy, năm mà tôi nhận quyết định về đơn vị công tác, cầm quyết định trong tay mà lòng tôi mừng không cách nào tả hết, đúng như ước nguyện của tôi rồi không có gì mường hơn là được về quê hương mình công tác. Quê tôi ở “ Trường Xuân ” nghe đến cái tên Trường Xuân là đã hiện lên những hình ảnh của bao anh hùng đã hy sinh không biết bao nhiêu máu xương của mình để giành lấy độc lập cho quê hương, nước nhà. Vậy tôi là người con của các cô, các bác, các chú đã ngã xuống để giành lấy sự độc lập tự do cho con em sau này, nên tôi thiếp nghĩ mình đang sống trong thời bình thì mình phải làm gì để đền đáp và noi gương những người đã đi trước, cũng từ đây tôi bất đầu một thử thách mới và hoài bảo mà mình đã mơ ước từ bấy lâu nay là phải góp một phần công sức của mình để giáo dục những mầm non cho quê hương mình từ những con người chưa từng biết đọc và viết như thế nào nay đã đọc thông viết thạo và đã trở thành những con người có ích cho đất nước, cho quê hương đặc biệt là quê tôi “ Trường Xuân ”.
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà lòng tôi có chút nôn nao nặng nề khó mà tả được, nhưng khi nghĩ đến những giọt máu đào mà ông cha ta đã không ngại hy sinh và ngã xuống để bảo vệ quê hương là quyết tâm của tôi lại trổi dậy. Cũng chính vì vậy mà bản thân mình phải làm sau cho xứng đáng là một người con của xã anh hùng ,vì thế mà công việc hàng ngày của tôi lại trôi đi một cách lặng lẽ đến nay đã được 12 năm đứng trên bục giảng. Mỗi khi xuân về là tôi lại nhớ đến bài mà cô giáo đã giảng về cái tết mậu thân năm ấy đã làm nên lịch sử và hôm nay tôi lại truyền đạt lại cho các em học sinh của mình để các em nhớ rằng:
Xuân về ấm no hạnh phúc
Đã cướp đi, quê hương bao anh hùng.




















Huỳnh Thị Út Thêm
nguon VI OLET