Mỗi năm mẹ một yếu
Mỗi năm mẹ một già
Nhưng mẹ không thể thiếu
Giữa cuộc đời phong ba.

Mẹ là cây cổ thụ
Xoè tán lá xum xuê
Cho chúng con đoàn tụ
Cho chúng con đi về.

Mẹ là lòng nhân ái
Là cội nguồn không phai
Có mẹ là có mãi
Niềm hạnh phúc lâu dài.

Thương mẹ tính từng tuổi
Mà ơn trời ban cho.
Thời gian trôi rất vội
Thương mẹ không bến bờ.

Chúng con còn sức sống
Nhờ tình mẹ bao la
Mẹ là niềm hy vọng
Của cuộc đời chúng con.

Mẹ của anh
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong

Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen

Đâu con dốc nắng đường quen
Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
Thương anh thương cả bước chân
Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao

Lời ru mẹ hát thuở nào
Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
Nào là hoa bưởi hoa chanh
Nào câu quan họ mái đình cây đa

Xin đừng bắt chước câu ca
Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
Mẹ không ghét bỏ em đâu
Yêu anh em đã là dâu trong nhà

Em xin hát tiếp lời ca
Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
Hát tình yêu của chúng mình
Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng

Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
Chắc chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

(Xuân Quỳnh)
nguon VI OLET