HỌC VĂN – VĂN HỌC
vẻ ngoài xấu xí, thô kệch : “Đầu trọc nhẵn, hai con mắt nhỏ tí, gà
gà, quai hàm bạnh ra, cái lưng to rộng như lưng gấu, đi thì cứ chúi
đầu về phía trước lại hay nói lầm bầm trong miệng, khi cười thì
ngửa mặt lên cười hềnh hệch”.
Ngoại hình
Hoàn cảnh
Tính cách
Tràng sống với mẹ già, nhà nghèo và làm nghề kéo xe bò thuê, lại là
dân ngụ cư.
Lai lịch
là người vô tư, nông cạn, thích chơi với trẻ con
Vì đùa vui nên Tràng đã không giữ
Tràng không chủ tâm tìm vợ.Khi đẩy
xe bò mệt mỏi anh chỉ hò một câu cho
vui, để xua đi mỏi mệt. Ai ngờ có
người đàn bà đói xông xáo đến đẩy xe
thật
đúng thỏa thuận của câu hò. Nhưng
Tràng cũng cảm thấy hạnh phúc
biết bao khi gặp được cái "cười tít
mắt của thị" bởi "từ xưa đến giờ có
ai cười với hắn một cách tình tứ như
Ban
đầu
Tình huống
nhặt vợ
gặp lại người đàn bà, trước mặt hắn là một người
đàn bà thảm hại đã bị cái đói tàn hại cả nhan sắc
lẫn nhân cách. Tràng động lòng thương. Thế rồi
Tràng cho người đàn bà kia ăn, không chỉ cho ăn
mà còn cho ăn rất nhiều " bốn bát bánh đúc".
nhân hậu, phóng khoáng
Vốn tính hay đùa, Tràng lại
tầm phơ tầm phào
“Nói đùa chứ có về với tớ
thì ra khuân đồ lên xe rồi
về". Nói đùa thế thôi, ai ngờ
thị về thật.
Lần
thứ
2
phảng phất lo sợ về cái đói và cái chết :"thóc gạo này đến cái thân mình cũng chả
biết có nuôi nổi không, lại còn đèo bòng". Đó là nỗi sợ hãi có thật nhất lại là thời đói
kém như thế này. Nhưng có lẽ tình thương người và khát vọng hạnh phúc đã lớn
hơn nỗi sợ hãi nên sau đó anh tặc lưỡi một cái “Chậc, kệ !”. Chỉ một từ "kệ" thôi,
Tràng đã bỏ lại sau lưng mình tất cả nỗi sợ hãi, mọi lo nghĩ để vun vén hạnh phúc
Lo sợ
ngạc
nhiên
Tràng thành một người sống có trách nhiệm, có ý thức quan tâm chăm sóc thị :
“
hắn đưa thị vào chợ tỉnh bỏ tiền ra mua cho thị cái thúng con đựng vài thứ lặt vặt
tâm trạng
và ra hàng cơm đánh một bữa no nê... Anh còn mua 2 hào dầu để thắp sáng”. Đó
có vẻ như là sự cố gắng quá mức của Tràng vì Tràng sắp được làm chồng.
của Tràng
sau khi
có vợ
Về đến nhà rồi mà hắn vẫn còn ngờ ngợ như không phải là chuyện có thật. Đến sáng hôm sau
mà hắn vẫn còn ngạc nhiên : “Việc hắn có vợ đến hôm nay hắn vẫn còn ngỡ ngàng như không
Tỏ ra thích chí và tự đắc trên đường về, “Mặt hắn có một vẻ gì phớn phở khác thường. Hắn tủm tỉm cười nụ một
mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh”, “cái mặt cứ vênh lên tự đắc với mình”… Có vợ, với hắn có thể xem đây là
một “kì tích hiển hách” !
Sáng hôm sau, Tràng tràn ngập niềm vui sướng miên man : “Trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở trong giấc
mơ đi ra”. Đó là tâm trạng hạnh phúc.
Niềm
vui,
niềm
tin
Tràng cảm động khi thấy mẹ và vợ dọn dẹp lại nhà cửa nhất là khi nghe tiếng chổi tre quét từng nhát sàn sạt trên
sân. Một nỗi lòng yêu thương, một nguồn vui sướng, phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng "Bỗng nhiên hắn
thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở
đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng". Tràng nhận ra trách nhiệm của mình với gia đình, cái mà trước
đây Tràng chưa bao giờ nghĩ tới : “Bây giờ hắn mới thấy hắn nên người, hắn thấy hắn có bổn phận phải lo lắng cho
Từ một anh phu xe cục mịch, sống vô tư, chỉ biết việc trước mắt quan tâm đến những chuyện ngoài xã
hội và khao khát sự đổi đời. Khi tiếng trống thúc thuế ngoài đình vang lên vội vã, dồn dập, Tràng đã thần mặt ra
nghĩ ngợi, đây là điều hiếm có đối với Tràng xưa nay. Trong ý nghĩ của anh lại vụt hiện ra cảnh những người
nghèo đói ầm ầm kéo nhau đi trên đê Sộp để cướp kho thóc của Nhật và đằng trước là lá cờ đỏ. Tràng nhớ tới
cảnh ấy và lòng ân hận, tiếc rẻ và trong óc vẫn thấy đám người đói và lá cờ bay phấp phới...
Ngay trên bờ vực cái đói, khi tưởng như miếng ăn là nhu cầu bức thiết thì tình người, giá trị con
người và khao khát được yêu thương vẫn cao quí hơn cả và vẫn không bị mất đi.
Hạnh phúc làm thay đổi con người. Trong tăm tối khốn cùng, khát vọng được yêu thương giống
Hướng dẫn tự học Ngữ văn 12
- Thầy Trịnh Quỳnh biên soạn
như một bản năng bất diệt vẫn cháy sáng.