Truyện vui: MỘTVỤ…MẮC NỢ.  

Ở một trường TH thuộc vùng 3 của tỉnh Đăk Lăk vì còn thiếu 1 Phó hiệu trưởng nên có một ông giáo non tơ mới ra trường ( 4- 5 năm) muốn ứng cử vào chiếc ghế nóng đó. Nhân một ngày đẹp trời, ông giáo đó ra nhà xếp huyện chơi tặng cặp Lục bình bằng gỗ Pơ- mu láng cóng, đồng thời dò la tin tức. Hôm đó, Xếp huyện  không ở nhà, chỉ có bà Xếp huyện- Tôi gọi vợ của xếp đó cho oai vì bà muốn vậy- ngồi chẻm bẻm trên chiếc ghế Sa-lon cung đình ở giữa nhà. Tiếp ông giáo bằng những cái vỗ vai thân thiện và nụ cười ngoen ngoét. Bà Xếp huyện mời ông giáo ngồi vào chiếc ghế đối diện. Sau vài tuần nước lọc, bà Xếp huyện đi vào vấn đề về “chiếc ghế nóng”. Ông giáo há miệng ngồi nghe, cuối cùng kết thúc vấn đề là ông giáo phải “dàn xếp” cho Xếp huyện một ít tiền để lo nước "mía" trong vụ này. Ông giáo như mở cờ trong bụng vội vàng hỏi bao nhiêu, thì dược bà Xếp dục giơ mấy ngón tay ngắn ngũn béo nung núc lên ra hiệu. Ông giáo hiểu ý ngay và tròn xoe mắt, hơi rụt cổ vì thấy mấy ngón tay vượt khỏi tầm suy tính của mình từ ban đầu. Sau một hồi suy nghĩ mông lung và ông giáo thầm quyết định: Chơi mày luôn! Nhưng trong đầu ông giáo lại nghĩ quẫn quanh "Khốn nỗi giờ này đào đâu ra 10.000 để ra quán uống li cà- phê buổi sáng, huống chi là mấy ngón tay " búp chuối" kia"? Thấy ông giáo ngồi mơ màng, hình như hiểu được tâm lí của ông, bà Xếp huyện vội vàng nháy mắt, nở nụ cười tươi như đoá hoa có ý khích lệ, chia sẽ. Dường như hiểu được nụ cười đó, ông giáo chớp chớp mắt tỏ vẻ vui mừng...Bà xếp huyện đon đả: “Em chưa sẵn tiền chứ gì? Chị biết ngay mà! Cái ngữ như các chú ăn chưa no, lo chưa xa nhìn qua là chị biết liền. Thôi để chị tính cho. Đây, chị cho mượn!”. Ngay lập tức, bà Xếp huyện lấy một gói vuông vắn trong ngăn tủ đặt lên bàn và nói tiếp: "Tiền bạc là phù du em ạ. Chỉ có tình nghĩa là vạn kiếp mà thôi! Chị có một ít tiền tiết kiệm của gia đình, em cứ đưa cho anh lo dàn xếp ổn thoả. Khi nào công thành danh toại thì trả lại cho anh chị cũng được"  Ông giáo chớp chớp mắt tỏ vẻ cảm động và trịnh trọng đón lấy bọc tiền hảo tâm cô vừa trờ tới trên bàn...Chiều hôm đó, bọc tiền nguyên vẹn kia được đặt ngay ngắn trong ngăn bàn làm việc của xếp huyện và ngay xẩm tối, nó lại nằm ngay ngắn trong ngăn tủ của bà Xếp huyện… Một tháng, hai tháng, rồi ba, bốn tháng trôi qua, ông giáo dù dạy nơi ngôi trường “thâm sơn cùng cốc” cách trung tâm huyện 40-50 km, nhưng chủ nhật nào cũng tranh thủ chạy chiếc xe cà tàng đầy đất và bụi đỏ ra nhà Xếp huyện, khi đi không bao giờ quên kèm sau xe chậu cây cảnh hoặc cặp Hồ lô, Lục bình bằng gỗ quí… Một buổi sáng của tháng chờ đợi thứ 5, trong lúc đang nghỉ giờ ra chơi tại văn phòng, một tin sét đánh ngang tai ông giáo: Chức Phó hiệu trưởng đã về tay một giáo viên khác! Ông giáo buồn bã bỏ buổi dạy nằm liệt giường mấy ngày liền… Mới cách đây vài hôm, ông giáo được bà Xếp huyện gọi điện ra nhà. Trên đường đi, lòng ông giáo bâng khuâng khó tả, ông giáo thầm nghĩ: Chắc rằng mình sẽ được làm ông Xếp của một trường nào đó trong huyện cũng nên! Ừ, thì kệ. Xếp nào cũng là xếp! ông giáo vội tặc lưỡi. Trước mắt ông  một viễn cảnh tương lai oai vệ của ông đang đứng quát mắng giáo viên trong buổi họp Hội đồng hiện ra như một cuốn phim tư liệu… Vừa dựng chiếc xe máy đầy bùn đất ngoài sân nhà Xếp huyện thì bà Xếp huyện chạy từ trong nhà ra đon đả: " Tình hình là phải chờ đợt sau em ạ! Anh chị quá nhiệt tình với em, nhưng “ rào cản” nhiều quá! Em yên tâm đi; Mối lạt nào mà mở chẳng ra được. À này, chị đang rất  cần tiền làm nhà cho con gái ở dưới Sài Gòn, em gửi lại cho chị số tiền hôm trước chị cho em mượn nhé!" Ông giáo vừa bước một chân lên bậc tam cấp nhà liền sững lại, mắt tròn xoe miệng lắp bắp nói không ra tiếng: " Số..số tiền...đó...đó đã đưa cho...cho...anh rồi...mà!!!" Vụ đòi tiền này còn diễn ra âm thầm giữa hai người. Không biết kết quả sẽ ra sao? Câu chuyện vẫn còn tiếp diễn đến bây giờ, chỉ biết hiện nay, ông giáo còn đang nợ gia đình nhà xếp huyện mấy ngón tay “ Bắp chuối”... 

(ST)

 

 

 

 

 

 


nguon VI OLET