---o0o---

- Ai mua bánh ít, bánh tét, đậu phộng hông?

Ai mua bánh ít, bánh tét, đậu phộng hông?

- Tết đến người ta đi mua quần áo mới, hông có ai mua đậu phộng cho mình. Tết năm nay hông biết sao nữa… Mình không được về quê thăm, không biết ba má với 2 em sao rồi... lâu quá không được về thăm. . . Mình có mua vài bộ đồ Tết cho gia đình…

- Cái áo này mình mua cho con Mén, nó thích màu đỏ, nó đen thui như cục than vậy đó, mà nó thích màu đỏ, không biết mặc dô nhìn nó giống ai nữa. Thôi kệ, nó thích mình mua. Còn cái quần này mình mua cho thằng Tũn, nghe má nói nó có một cái quần duy nhất để nó mặc đi học nhưng mà nó cũng sắp rách rồi, mình mua cho nó bận đi học rồi năm sau nó bận đi chúc Tết luôn. Còn cái xấp vải này mình mua cho má may đồ, mấy năm nay má có mấy cái áo bà ba à, tội nghiệp má ghê! Còn cái đôi giày này mình mua cho ba, kỳ trước mình thấy ba đi ăn đám cưới, mà mang đôi giày há mỏ, mình chịu không nổi rồi, nhưng kỳ này mình quyết tâm mình mua cho ba một đôi giày để ba đi chúc Tết rồi ba có ba mang với người ta (*xếp quần áo vào thúng* , *lấy tiền trong túi ra đếm tiền* …….. ).

- Mua đồ hết tiền rồi, không đủ tiền về quê ( *cầm mẹt lên*, *tay vẫy vẫy* rồi nói): Cô cô mua đậu phộng cho con đi cô!

                              Chú chú mua đậu phộng cho con đi chú!

                              Dì Ba dì Ba mua đậu phộng cho con đi Dì Ba!

- Sao không ai mua hết vậy?

- Thôi để mình viết thư cho ba má để ba má khỏi trông: ( *mở thúng ra* , *tay cầm tờ giấy rồi viết* ) :

     Ba má yêu quý, ba má ở nhà có khoẻ không, hai em học giỏi không ba má, con ở trên này sống tốt lắm, ba má cứ yên tâm, con nhớ ba má và hai em lắm. Năm nay con không về được vì con không đủ tiền con về. Í, mình nói vậy chắc ba má buồn lắm, mình phải nói sao cho ba má vui ta?... À! Tết này con buôn bán được nên con ráng ở lại kiếm tiền cho hai em đi học, ba má đừng buồn nghe! (*giọng nghẹn ngào*): Năm nay con không về được thì năm sau con về, đọc thư con ba má đừng khóc nhe (*sụt sùi khóc*), ba hay cao huyết áp nên ba ít nhậu lại nghe ba. Ba má nhớ nhắc hai đứa học giỏi nghe ba má. Con mua đồ về con gởi cho tụi nó. Con nhớ ba má và hai em lắm, ba má ở nhà ăn Tết thật vui nhe! Thôi đến giờ con đi bán rồi, chào ba má. (*gập lá thư lại bỏ vào thúng, rồi nói*):

     – Ước gì mình cũng được về, ai ai cũng về còn mình mình ở đây à? Nếu mình về sao mình có tiền mua đồ cho hai em với ba má? Thôi để mình đi gửi đồ về cho chị Mận (*cầm thúng và rá lên – *dạo nhạc*, *rồi bước lên đằng trước*):

              Ai mua bánh ít, bánh tét, đậu phộng hông?

               Ai mua bánh ít, bánh tét, đậu phộng hông?

- (*nhìn thấy phong bì – “Ủa, cái gì vậy ta?” – *nhặt phong bì lên, mở ra* và nói) : Hở… Tiền… ở đâu mà nhiều dữ vậy, chắc là ông trời ổng thương mình cho mình tiền về quê. Ba má ơi con có tiền mua vé về quê rồi! Ba má ơi con mừng lắm! Con sắp về với ba má rồi! (*chạy vào sân khấu* - *nhạc…….* - *đi ra*): Ủa, nhưng mà không được lỡ như số tiền này là tiền dành dụm về quê của ai đó thì sao? Nếu như mình lấy số tiền này người ta không có tiền để đi về quê giống như mình vậy đó. Tội lắm! Mình không thể nào lấy số tiền này được! Mình sẽ tìm cách trả lại cho người bị mất. Ba má ơi, Tết năm sau con về, chắc chắn là như vậy. (*cầm thúng và rá lên* - *đi vào sân khấu*).

>>> HẾT <<<

 

 

 

 

 

 

 

nguon VI OLET