UỐNG RƯỢU
Nâng cốc đau thương uống cạn sầu,
Cho vơi niềm hận, bớt niềm đau,
Cho quên nhân thế, quên trời đất,
Quên lợi, quên danh, chuyện nghèo giàu.
* * *
Men rượu nâng hồn ta ngất ngây,
Đời vơi theo những chén rượu đầy.
Ta say cho biết đời không tỉnh,
Cho biết tình đời lắm đắng cay.
* * *
Cớ sao càng uống lại càng buồn?
Càng muốn quên càng như nhớ thêm?
Càng say ta thấy mình càng tỉnh,
Đứng giữa nhân gian vẫn một mình.
***