KIỂM TRA BÀI CŨ:
Đọc đoạn 1 bài “Rước đèn ông sao”
+Mâm cỗ Trung thu của Tâm được bày như thế nào ?
CUỘC CHẠY ĐUA TRONG RỪNG
* Đọc đúng:
trong rừng, sửa soạn, thợ rèn, ngúng ngẩy, khỏe khoắn.
* Ngắt câu:
Chú sửa soạn không biết chán /và mải mê soi bóng mình dưới dòng suối trong veo.
Vòng nguyệt quế
Móng
Đóng móng ngựa
Vận động viên
Thảng thốt
ĐỌC NHÓM
THI ĐỌC
Câu 1: Ngựa Con chuẩn bị tham dự hội thi như thế nào ?
- Chú sửa soạn cho cuộc đua không biết chán. Chú mải mê soi bóng mình dưới lòng suối trong veo, bộ đồ nâu tuyệt đẹp, chải chuốt bờm.
Câu 2: Ngựa cha khuyên nhủ con điều gì?
- Con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc đua hơn là bộ đồ đẹp
Câu 4: Ngựa con rút ra bài học gì ?
Ngựa Con rút ra được bài học là: đừng bao giờ chủ quan, dù đó là việc nhỏ nhất.
Giữa cuộc đua, một cái móng lung lay rồi rời ra làm chú phải bỏ dở cuộc đua.
Câu 3 : Vì sao Ngựa Con không đạt kết quả trong hội thi ?
Nội dung:
Làm việc gì cũng phải cần có sự chu đáo cẩn thận, không nên chủ quan.
LUYỆN ĐỌC LẠI
KỂ CHUYỆN
Dựa vào các tranh sau, kể lại toàn bộ câu chuyện Cuộc chạy đua trong rừng bằng lời của Ngựa Con.
M : Năm ấy, muông thú trong rừng tổ chức một cuộc thi chạy để chọn vận động viên nhanh nhất. Nghe tin, tôi mừng lắm. Trong cả cánh rừng này còn ai chạy nhanh hơn tôi nữa ? Chắc chắn vòng nguyệt quế thuộc về tôi rồi …
Lưu ý cách xưng hô: “Tôi” hoặc “mình”.
* Tôi rất thích cuộc thi này. Tôi sửa soạn không biết chán và còn mải mê soi mình dưới dòng suối trong veo. Tôi rất hãnh diện với bộ đồ nâu tuyệt đẹp và cái bờm dài được chải chuốt ra dáng một nhà vô địch…
* Cha tôi thấy tôi chỉ chăm lo chải chuốt liền bảo:
- Con trai à, con phải đến bác thợ rèn để xem lại bộ móng. Nó cần thiết cho cuộc thi hơn là bộ đồ đẹp.
Tôi tự tin và ngúng ngẩy trả lời:
- Cha yên tâm đi. Móng của con chắc chắn lắm. Con nhất định sẽ thắng mà.
Cuộc thi đã đến. Mọi người tập trung ở bãi cỏ đông nghẹt. Cuộc thi bắt đầu, tôi ung dung bước vào vạch xuất phát.
Cuộc thi bắt đầu. Vòng môt rồi vòng hai, tôi luôn luôn dẫn đầu bằng những bước sải dài khỏe khoắn. Bỗng tôi thấy vương vướng ở chân và giật mình thảng thốt: một cái móng chân trước của tôi lung lay rồi rời hẳn ra. Gai nhọn đâm vào chân làm tôi đau điếng. Tôi chạy tập tễnh và cuối cùng thì dừng hẳn. Nhìn bạn bè lướt qua mặt, tôi đã khóc, ân hận vì đã không nghe lời cha.
Từ đó tôi rút ra bài học: đừng bao giờ chủ quan, dù đó là một việc nhỏ nhất.
nguon VI OLET