NỖI DẰN VẶT CỦA AN-ĐRÂY-CA
TRƯỜNG TIỂU HỌC AN HÒA
KHỞI ĐỘNG
1. Cáo đã làm gì để dụ Gà Trống xuống đất ?
Cáo đon đả mời Gà Trống xuống đất để báo cho Gà biết tin tức mới: Từ nay, muôn loài đã kết thân. Gà hãy xuống để Cáo hôn Gà tỏ bày tình thân.
2. Vì sao Gà không nghe lời Cáo ?
Gà biết Cáo là con vật hiểm ác, đằng sau những lời ngon ngọt ấy là ý định xấu xa: muốn ăn thịt Gà.
NỖI DẰN VẶT CỦA AN - ĐRÂY - CA
Thứ hai ngày 11 tháng 10 năm 2021
Tập đọc
Nỗi dằn vặt của An - đrây - ca
An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: “Bố khó thở lắm!...” Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc. Cậu bé nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết.” - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!”
Theo Xu-khôm-lin-xki
(Trần Mạnh Hưởng dịch)

NỖI DẰN VẶT CỦA AN - ĐRÂY - CA
Bài chia làm 2 đoạn
+ Đoạn 1 : An-đrây-ca … mang về nhà.

+ Đoạn 2 : Bước vào phòng … ít năm nữa.

1. An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: “Bố khó thở lắm!...” Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc. Cậu bé nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
2. Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết.” - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!”
Theo Xu-khôm-lin-xki
(Trần Mạnh Hưởng dịch)

NỖI DẰN VẶT CỦA AN - ĐRÂY - CA
LUYỆN ĐỌC
- An-đrây-ca
LUYỆN ĐỌC TÌM HIỂU BÀI
- hoảng hốt
- nấc lên
- nức nở

- Dằn vặt: làm cho đau đớn, buồn khổ một cách dai dẳng. Nghĩa trong bài: tự trách mình.
Bố khó thở lắm !...
Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
1. An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: “Bố khó thở lắm!...” Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc. Cậu bé nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
2. Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết.” - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!”
Theo Xu-khôm-lin-xki
(Trần Mạnh Hưởng dịch)

NỖI DẰN VẶT CỦA AN - ĐRÂY - CA
Đọc toàn bài: giọng trầm, buồn, xúc động.
Mẹ: giọng thông cảm, an ủi, dịu dàng.
Ông: giọng mệt, nhọc, yếu ớt.
GIỌNG ĐỌC
Ý nghĩ của An-đrây-ca: giọng buồn, day dứt.
TÌM HIỂU BÀI
* Học sinh đọc thầm đoạn 1
và trả lời câu hỏi:
- An-đrây-ca lúc đó mới 9 tuổi, em sống cùng ông và mẹ. Ông đang ốm rất nặng.

* Khi câu chuyện xảy ra, An-đrây-ca mấy tuổi, hoàn cảnh gia đình em lúc đó thế nào?
- An-đrây-ca nhanh nhẹn đi ngay.

* Mẹ bảo An-đrây-ca đi mua thuốc cho ông, thái độ của An-đrây-ca thế nào?
- An-đrây-ca được các bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Mải chơi nên quên lời mẹ dặn. Mãi sau em mới nhớ ra, chạy đến cửa hàng mua thuốc mang về.

* An-đrây-ca đã làm gì trên đường đi mua thuốc cho ông?

* Đoạn 1 kể với em chuyện gì?
- Ý 1: An-đrây-ca mải chơi quên lời mẹ dặn.
* Học sinh đọc thầm đoạn 2
và trả lời câu hỏi:
- An-đrây-ca hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Ông đã qua đời.

* Chuyện gì xảy ra khi An-đrây-ca mang thuốc về?
- Cậu ân hận vì mình mải chơi, mang thuốc về chậm mà ông mất. Cậu òa khóc, dằn vặt kể cho mẹ nghe.

* Thái độ của An-đrây-ca lúc đó như thế nào?
. An-đrây-ca oà khóc khi biết ông đã qua đời. Cậu cho rằng chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết.
An-đrây-ca kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe.
Mẹ an ủi, bảo An-đrây-ca không có lỗi nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm cậu nức nở dưới gốc cây táo do ông trồng. Mãi khi đã lớn, cậu vẫn tự dằn vặt mình.

* An-đrây-ca tự dằn vặt mình như thế nào ?
. An-đrây-ca rất yêu thương ông, không tha thứ cho mình vì ông sắp chết còn mải chơi bóng, mang thuốc về nhà muộn.
An-đrây-ca rất có ý thức trách nhiệm, trung thực và nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân…

* Câu chuyện cho thấy An-đrây-ca là một cậu bé như thế nào ?

* Nội dung chính của đoạn 2 là gì?
Ý 2: Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca.

NỘI DUNG
Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca thể hiện tình cảm yêu thương và ý thức trách nhiệm với người thân, lòng trung thực, sự nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân.
LUYỆN ĐỌC LẠI
(luyện đọc ở nhà)
Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết”. - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
CHỊ EM TÔI
TRƯỜNG TIỂU HỌC AN HÒA
Tập đọc
Chị em tôi
Dắt xe ra cửa, tôi lễ phép thưa:
- Thưa ba, con xin phép đi học nhóm.
Ba tôi mỉm cười:
- Ờ, nhớ về sớm nghe con!
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đã nói dối ba. Mỗi lần nói dối tôi đều ân hận, nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua.
Cho đến một hôm, vừa yên vị trong rạp chiếu bóng, tôi chợt thấy em gái mình lướt qua cùng một đứa bạn. Từ ngạc nhiên, tôi chuyển sang giận dữ và mặc lời năn nỉ của bạn, tôi bỏ về.
Hai chị em về đến nhà, tôi mắng em gái dám nói dối ba bỏ học đi chơi, không chịu khó học hành. Nhưng đáp lại sự giận dữ của tôi, nó chỉ thủng thẳng:

CHỊ EM TÔI
- Em đi tập văn nghệ.
- Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à?
Nó cười, giả bộ ngây thơ:
- Ủa chị cũng ở đó sao? Hồi nãy chị bảo đi học nhóm mà!
Tôi sững sờ, đứng im như phỗng. Ngước nhìn ba, tôi đợi một trận cuồng phong. Nhưng ba tôi chỉ buồn rầu bảo:
- Các con ráng bảo ban nhau mà học cho nên người.
Từ đó, tôi không bao giờ nói dối ba đi chơi nữa. Thỉnh thoảng, hai chị em lại cười phá lên khi nhắc lại chuyện nó rủ bạn vào rạp chiếu bóng chọc tức tôi, làm cho tôi tỉnh ngộ.
Theo Liên Hương
Bài chia làm 3 đoạn
+ Đoạn 1 : Dắt xe ra cửa … tặc lưỡi cho qua.

+ Đoạn 2 : Cho đến một hôm… cho nên người.

+ Đoạn 3 : Từ đó … làm cho tôi tỉnh ngộ.

1. Dắt xe ra cửa, tôi lễ phép thưa:
- Thưa ba, con xin phép đi học nhóm.
Ba tôi mỉm cười:
- Ờ, nhớ về sớm nghe con!
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đã nói dối ba. Mỗi lần nói dối tôi đều ân hận, nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua.
2. Cho đến một hôm, vừa yên vị trong rạp chiếu bóng, tôi chợt thấy em gái mình lướt qua cùng một đứa bạn. Từ ngạc nhiên, tôi chuyển sang giận dữ và mặc lời năn nỉ của bạn, tôi bỏ về.
Hai chị em về đến nhà, tôi mắng em gái dám nói dối ba bỏ học đi chơi, không chịu khó học hành. Nhưng đáp lại sự giận dữ của tôi, nó chỉ thủng thẳng:

CHỊ EM TÔI
- Em đi tập văn nghệ.
- Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à?
Nó cười, giả bộ ngây thơ:
- Ủa chị cũng ở đó sao? Hồi nãy chị bảo đi học nhóm mà!
Tôi sững sờ, đứng im như phỗng. Ngước nhìn ba, tôi đợi một trận cuồng phong. Nhưng ba tôi chỉ buồn rầu bảo:
- Các con ráng bảo ban nhau mà học cho nên người.
3. Từ đó, tôi không bao giờ nói dối ba đi chơi nữa. Thỉnh thoảng, hai chị em lại cười phá lên khi nhắc lại chuyện nó rủ bạn vào rạp chiếu bóng chọc tức tôi, làm cho tôi tỉnh ngộ.
Theo Liên Hương
LUYỆN ĐỌC
- lần nói dối
LUYỆN ĐỌC TÌM HIỂU BÀI
- tặc lưỡi
- giận dữ
- năn nỉ

- Tặc lưỡi: bật lưỡi thành tiếng để tỏ ý bỏ qua, dù còn phân vân, áy náy.
Thỉnh thoảng, hai chị em lại cười phá lên khi nhắc lại chuyện nó rủ bạn vào rạp chiếu bóng chọc tức tôi, làm cho tôi tỉnh ngộ.
- Yên vị: ngồi yên vào chỗ đó.
- Giả bộ: giả vờ
- Im như phỗng: không động cựa hoặc nói năng gì, như một bức tượng.
- Cuồng phong: gió to, bão. Nghĩa trong bài: cơn giận.
- Ráng (tiếng Nam Bộ): cố gắng
1. Dắt xe ra cửa, tôi lễ phép thưa:
- Thưa ba, con xin phép đi học nhóm.
Ba tôi mỉm cười:
- Ờ, nhớ về sớm nghe con!
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi đã nói dối ba. Mỗi lần nói dối tôi đều ân hận, nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua.
2. Cho đến một hôm, vừa yên vị trong rạp chiếu bóng, tôi chợt thấy em gái mình lướt qua cùng một đứa bạn. Từ ngạc nhiên, tôi chuyển sang giận dữ và mặc lời năn nỉ của bạn, tôi bỏ về.
Hai chị em về đến nhà, tôi mắng em gái dám nói dối ba bỏ học đi chơi, không chịu khó học hành. Nhưng đáp lại sự giận dữ của tôi, nó chỉ thủng thẳng:

CHỊ EM TÔI
- Em đi tập văn nghệ.
- Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à?
Nó cười, giả bộ ngây thơ:
- Ủa chị cũng ở đó sao? Hồi nãy chị bảo đi học nhóm mà!
Tôi sững sờ, đứng im như phỗng. Ngước nhìn ba, tôi đợi một trận cuồng phong. Nhưng ba tôi chỉ buồn rầu bảo:
- Các con ráng bảo ban nhau mà học cho nên người.
3. Từ đó, tôi không bao giờ nói dối ba đi chơi nữa. Thỉnh thoảng, hai chị em lại cười phá lên khi nhắc lại chuyện nó rủ bạn vào rạp chiếu bóng chọc tức tôi, làm cho tôi tỉnh ngộ.
Theo Liên Hương
Đọc toàn bài: giọng kể nhẹ nhàng, hóm hỉnh.
Cô chị: lễ phép (khi xin phép ba đi học), bực tức (khi mắng em).
Người cha: đáp lại dịu dàng, ôn tồn (khi con gái xin phép đi học); trầm, buồn (khi phát hiện ra con nói dối)..
GIỌNG ĐỌC
Cô em: tinh nghịch, lúc thản nhiên, lúc giả bộ ngây thơ.
TÌM HIỂU BÀI
* Học sinh đọc thầm đoạn 1
và trả lời câu hỏi:
- - Cô xin phép ba đi học nhóm.

* Cô chị xin phép ba đi đâu?
- Cô không đi học nhóm mà đi chơi với bạn bè, đến nhà bạn, đi xem phim hay la cà ngoài đường.

* Cô có đi học nhóm thật không? Em đoán xem cô đi đâu?
- Cô nói dối ba nhiều lần đến nỗi cô không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu. Cô nói dối được nhiều lần như vậy vì bấy lâu nay ba vẫn tin cô.

* Cô nói dối ba như vậy đã nhiều lần chưa? Vì sao cô lại nói dối được nhiều lần như vậy?
- Vì cô thương ba, biết mình đã phụ lòng tin của ba nhưng vẫn tặc lưỡi vì cô quen nói dối.

* Vì sao mỗi lần nói dối, cô chị lại thấy ân hận?

* Đoạn 1 nói đến chuyện gì?
- Ý 1: Nhiều lần cô chị nói dối ba
* Học sinh đọc thầm đoạn 2
và trả lời câu hỏi:
- Cô em bắt chước chị, cũng nói dối ba đi tập văn nghệ, rồi rủ bạn vào rạp chiếu bóng, lướt qua trước mặt chị, vờ như không thấy chị. Chị thấy em nói dối đi học lại vào rạp chiếu bóng thì tức giận bỏ về.
- Bị chị mắng, em thủng thẳng đáp là em đi tập văn nghệ khiến chị càng tức, hỏi: Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à? Em giả bộ ngây thơ, hỏi lại: Chị nói đi học nhóm mà. Cô chị sững sờ vì đã bị lộ.

* Cô em đã làm gì để chị mình thôi nói dối?
- Cô nghĩ ba sẽ rất tức giận, mắng mỏ thậm chí đánh hai chị em.

* Cô chị nghĩ ba sẽ làm gì khi biết mình hay nói dối?
- Ông buồn rầu khuyên hai chị em cố gắng học cho giỏi.

* Thái độ của người cha lúc đó thế nào?

* Đoạn 2 nói về chuyện gì?
- Ý 2: Cô em giúp chị tỉnh ngộ.
* Học sinh đọc thầm đoạn 3
và trả lời câu hỏi:
+ Vì cô biết cô là tấm gương xấu cho em.
+ Cô sợ mình chểnh mảng học hành khiến ba buồn.

* Vì sao cách làm của cô em giúp cô chị tỉnh ngộ?
- Cô không bao giờ nói dối ba đi chơi nữa. Cô cười mỗi khi nhớ lại cách em gái đã giúp mình tỉnh ngộ.

* Cô chị đã thay đổi như thế nào?
. Chúng ta không nên nói dối. Nói dối là tính xấu.
. Nói dối đi học để đi chơi là rất có hại.
. Nói dối làm mất lòng tin ở mọi người.
. Anh chị mà nói dối sẽ là tấm gương xấu cho các em.

* Câu chuyện muốn nói với các em điều gì?

NỘI DUNG
Câu chuyện khuyên chúng ta không nên nói dối. Nói dối là một tính xấu, làm mất lòng tin, lòng tôn trọng của mọi người đối với mình.
LUYỆN ĐỌC LẠI
(luyện đọc ở nhà)
Hai chị em về đến nhà, tôi mắng em gái dám nói dối ba bỏ học đi chơi, không chịu khó học hành. Nhưng đáp lại sự giận dữ của tôi, nó chỉ thủng thẳng:
- Em đi tập văn nghệ.
- Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à?
Nó cười, giả bộ ngây thơ:
- Ủa chị cũng ở đó sao? Hồi nãy chị bảo đi học nhóm mà !
Tôi sững sờ, đứng im như phỗng. Ngước nhìn ba, tôi đợi một trận cuồng phong. Nhưng ba tôi chỉ buồn rầu bảo:
- Các con ráng bảo ban nhau mà học cho nên người.

Tại sao chúng ta không nên nói dối?
Không nên nói dối vì nói dối là tính xấu. Nói dối ba mẹ đi học để đi chơi sẽ làm ba mẹ buồn lòng và sẽ làm tấm gương xấu cho các em nhỏ.
Thứ hai ngày 11 tháng 10 năm 2021
Tập đọc
Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca
Tập đọc
Chị em tôi
Nội dung: Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca thể hiện tình cảm yêu
Nội dung:Câu chuyện khuyên chúng ta không nên nói dối. Nói dối là
thương và ý thức trách nhiệm với người thân, lòng trung thực, sự
nghiêm khắc với lỗi lầm của bản thân.
một đức tính xấu làm mất lòng tin, lòng tôn trọng của mọi người đối với mình.
DẶN DÒ
Rèn kĩ năng đọc lại bài
Xem trước hai bài tập đọc tuần 7
nguon VI OLET